YouVersion Logo
Search Icon

Khải-huyền 18:1-20

Khải-huyền 18:1-20 VIE1925

Sau điều đó, tôi thấy một vị thiên-sứ khác ở trên trời xuống, người có quyền lớn, và sự vinh-hiển người chiếu rực-rỡ trên đất. Người kêu lớn tiếng rằng: Ba-by-lôn lớn đã đổ rồi, đã đổ rồi! Thành ấy đã trở nên chỗ ở của các ma-quỉ, nơi hang-hố của mọi tà-thần, hang-hố của mọi giống chim dơ-dáy mà người ta gớm-ghiếc, vì mọi dân-tộc đều uống rượu dâm-loạn buông-tuồng của nó, vì các vua thế-gian đã cùng nó phạm tội tà-dâm, và vì các nhà buôn trên đất đã nên giàu-có bởi sự quá xa-hoa của nó. Tôi lại nghe một tiếng khác từ trên trời đến rằng: Hỡi dân ta, hãy ra khỏi Ba-by-lôn, kẻo các ngươi dự phần tội-lỗi với nó, cũng chịu những tai-họa nó nữa chăng; vì tội-lỗi nó chất cao tày trời, và Đức Chúa Trời đã nhớ đến các sự gian-ác nó. Các ngươi hãy làm cho nó điều nó đã làm cho kẻ khác; hãy báo lại gấp hai công-việc nó, hãy pha cho nó gấp hai chén mà nó đã pha cho kẻ khác. Nó càng khoe mình và chìm-đắm trong sự xa-hoa bao nhiêu, thì hãy làm cho nó đau-đớn khốn-khó bấy nhiêu. Bởi trong lòng nó tự nghĩ rằng: Ta là một nữ-vương ngự trên ngôi mình, không phải là đàn-bà góa, và ta sẽ không thấy sự than-khóc bao giờ. Vậy cho nên đồng trong một ngày, những tai-nạn này sẽ giáng trên nó, nào sự chết, nào sự than-khóc, nào đói-kém, và nó sẽ bị lửa thiêu mình đi nữa; vì Đức Chúa Trời phán-xét nó là Chúa có quyền-lực. Các vua thế-gian đã phạm tội dâm-dục và say-đắm trong cuộc xa-xỉ với nó, thấy khói của sự cháy nó thì sẽ vì nó khóc-lóc thở-than. Sợ phải cùng chịu hình-khổ với nó, nên chúng đứng xa mà rằng: Khốn thay! Khốn thay! Ba-by-lôn là thành lớn, là thành cường-thạnh kia! Trong một giờ mà sự phán-xét ngươi đã đến rồi! Các nhà buôn trên đất cũng vì nó khóc-lóc rầu-rĩ, vì không ai mua hàng hóa mình nữa: Hàng-hóa là vàng, bạc, ngọc, châu, vải gai mịn, màu tía, lụa, màu điều; các hạng gỗ thơm; các thức đồ bằng ngà voi, bằng gỗ quí, bằng đồng, bằng sắt, bằng đá hoa; nhục-quế, sa-nhân, hương, dầu thơm, nhũ-hương, rượu, dầu, bột mì mịn, lúa mì, bò, cừu, ngựa, xe, tôi mọi và linh-hồn người ta nữa. Các thứ trái mà lòng ngươi mơ-ước đó đã mất đi rồi, mọi sự rực-rỡ sang-trọng đó cũng đã hư-mất khỏi ngươi; người ta sẽ không hề tìm thấy nữa. Các nhà buôn đó đã nhờ Ba-by-lôn làm nên giàu, sẽ đứng cách xa, vì e phải chia khổ cùng nó; họ sẽ than-khóc và buồn rầu, mà rằng: Khốn thay! Khốn thay! Thành lớn kia, đã từng mặc vải gai mịn, màu tía và màu điều, rực-rỡ những vàng ngọc cùng hột châu! Trong một giờ, sự giàu-có sang-trọng dường bao đã biến mất hết! Phàm những lái tàu, những người đi biển, và thủy-thủ, những kẻ buôn-bán trên mặt biển, đều đứng cách xa; khi thấy khói của sự cháy thành thì cùng kêu lên rằng: Có thành nào đã được như thành lớn nầy ư? Chúng lấy bụi rắc lên đầu mình, thương-khóc than-vãn, mà rằng: Khốn thay! Khốn thay! Thành lớn nầy đã lấy sự giàu-có mình làm giàu cho mọi kẻ có tàu trên biển, mà trong một giờ, đã hóa thành một chỗ hoang-vu! Hỡi trời, hãy vui-mừng về việc nó đi, và các thánh, các sứ-đồ, các tiên-tri, cũng hãy mừng-rỡ đi; vì Đức Chúa Trời đã xử công-bình cho các ngươi trong khi Ngài xét-đoán nó.